
Có một câu chuyện vui là nếu được giao viết về chủ đề con voi, người Pháp sẽ viết ra 2 quyển sách dày: “Đời sống tình dục của voi đực” và “Đời sống tình dục của voi cái”, người Đức sẽ viết một bộ “Voi và triết học toàn tập” xếp kín giá sách, còn người Mỹ, sẽ lạnh lùng viết ra một báo cáo ngắn gọn vài chục trang với tiêu đề: “Giá trị kinh tế của voi”.
Và rạng sáng qua, khi mà Man City thua Napoli, khiến cho cơ hội vượt qua vòng bảng của Man xanh ở thế trứng trên đầu gậy, thì những người Mỹ lại tìm đến họ. Một hợp đồng tài trợ trị giá tới 200 triệu bảng được ký giữa Man City và hãng đồ thể thao Umbro, một công ty con của ông lớn Nike. Mỗi năm, Man City sẽ nhận 26 triệu bảng từ Umbro để mặc áo của họ.
Hợp đồng ấy biến Man City thành CLB nhận tài trợ áo đấu cao thứ 2 nước Anh, sau đúng M.U (30 triệu bảng, với chính Nike) và vượt trên Liverpool (25 - Armour). Ở một góc độ nào đó, giá trị thương hiệu của Man City cao thứ 2 tại Premiership.

Hợp đồng trị giá tới 400 triệu bảng ký với Etihad không phản ánh được gì về giá trị của Man City: Etihad và Man City là “gà cùng một mẹ”, cùng thuộc sở hữu của Hoàng gia Abu Dhabi. Nhưng người Mỹ đã bỏ tiền thì phải có lý do chính đáng.
Sau khi Man City công bố báo cáo tài chính mùa giải này, với khoản lỗ kỷ lục 196 triệu bảng, rất nhiều ý kiến tỏ ra nghi ngờ về khả năng họ vượt qua được “Luật công bằng tài chính” của UEFA để dự các cúp châu Âu từ mùa giải 2012/13.
Xét ở góc độ cảm tính, Man City không xứng đáng dự một sân chơi đòi hỏi sự công bằng tài chính thì đã rõ. Nhưng nếu đem luật ra thì khó ngăn họ. UEFA ngăn các ông chủ không được móc tiền túi cho CLB vay, thì đã có hình thức khác, chính là cái hợp đồng tài trợ không tưởng với Etihad.
Đó không phải một thủ đoạn mới. Ông chủ Dave Whelan cũng năm lần bảy lượt dựng lên những “hợp đồng kinh tế” để dấm dúi rót tiền cho Wigan. Tên của sân nhà DW, mang tiếng là tên nhà tài trợ có trả tiền, thật ra cũng là chữ viết tắt của Dave Whelan.
Thế nên, nghi ngại về tương lai của Man City bây giờ rất khó. Chừng nào Sheikh Mansour còn muốn chơi bóng đá, chừng đó ông còn có cách cho Man City tiền. Tưởng tượng xa một chút, thì một công ty thực phẩm nào đó của UAE có thể trả 20 triệu bảng/năm để Man City sử dụng đồ ăn sáng của họ.
Và quyết định của Umbro dường như đã nói lên tất cả. 26 triệu bảng/năm cho 7 năm, các nhà marketing của Nike, vốn thuộc hàng “đầu có sỏi” trong kinh doanh thể thao, đã tin tưởng tuyệt đối Man City.
Chuyện ở Man City và Man United bây giờ tương đối giống nhau ở một mức độ nào đó. Họ cùng có một kế hoạch lâu dài và triển vọng. Với Man City, kế hoạch ấy lấy cơ sở là nguồn lực tài chính vô tận của Sheikh Mansour. Với Man United, cơ sở là những nền móng mà Sir Alex Ferguson đã đặt, với Phil Jones, De Gea, Cleverley…
Hai kế hoạch ấy đêm qua gặp trục trặc nhỏ. Có thể nó sẽ chưa thành công ngay. Nhưng không có nghĩa là thất bại. Man United đã từng bị loại đau thương ở vòng bảng mùa 2005/06, khi Sir Alex xây dựng dở dang một đội bóng mới.
Người Anh, vốn nặng nề các giá trị truyền thống, có thể sẽ cùng viết quyển sách: “Lý luận phê bình phương pháp đá bóng của voi”. Tất nhiên người Mỹ sẽ không đọc cuốn này.
Họ đã xác tín rằng trong một thập kỷ nữa, voi sẽ thành thương hiệu toàn cầu. Dù chưa phải hôm nay.
Bongdaplus.vn