Năm 1954, Real Madrid đoạt chức VĐQG, lần đầu tiên sau 21 năm chờ đợi. Đấy chỉ mới là chức vô địch thứ 3 trong lịch sử CLB này. Ở thời điểm ấy, Atletico Madrid đã có 4 lần đoạt chức VĐQG. Ngay tại thủ đô Madrid, đội bóng số 1 khi ấy là Atletico chứ không phải Real. Tuy nhiên, đà phát triển của Real Madrid từ giữa thập niên 1950 thì không một đối thủ nào - cả trong nước lẫn quốc tế - có thể theo kịp.
NHỜ CẢ BERNABEU LẪN FRANCO
Có hai nhân vật quan trọng, gây ảnh hưởng nhiều nhất đến lịch sử hào hùng của Real Madrid. Một là Francisco Franco - nhà độc tài giữ quyền lực tối thượng kể từ khi chiến thắng trong cuộc nội chiến 1936-1939 đến lúc qua đời vào năm 1975. Nhân vật còn lại là Santiago Bernabeu, cũng giữ ghế chủ tịch Real Madrid từ năm 1943 đến lúc qua đời, năm 1978.
Trước cuộc nội chiến, Bernabeu là một tiền đạo, nhiều năm mang băng thủ quân Real Madrid. Trong những năm chiến tranh, Bernabeu chiến đấu cho phe Quốc gia của Franco. Về sau, nhân một sự kiện căng thẳng khiến chủ tịch Real phải từ chức, Bernabeu bước ra tranh ghế và đắc cử, trở thành chủ tịch mới của CLB.
Khi ấy, ông đã nhìn thấy rất rõ cơ hội để biến một Real tồi tàn, lạc hậu thành một siêu CLB, bá chủ cả châu Âu chứ không riêng gì tại La Liga.
Tầm nhìn của Bernabeu trong khía cạnh bóng đá thuần túy dĩ nhiên phải rất xuất sắc. Nhưng ngoài ra, ông còn thấy rõ cơ hội khi Franco bắt đầu hậu thuẫn và biến Real thành món đồ trang sức cho mình. Bernabeu không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để biến sự ưu ái của Franco thành cái lợi cho Real. Bước ngoặt đầu tiên: bản hợp đồng với Alfredo Di Stefano. Đấy vốn là phát hiện của Barcelona. Bằng mối quan hệ thân thiết với chính quyền Franco, Bernabeu rút cuộc cũng đã... thắng trong cuộc đua giành lấy Di Stefano vào năm 1953. Và lịch sử bóng đá TBN cũng thay đổi hẳn từ đó, theo hướng Real ngày càng thống trị một cách rõ ràng.
DO ĐÂU DERBY MADRID HẤP DẪN?
Trong hoàn cảnh TBN còn bị nhiều nước cô lập, Real Madrid đã luôn phục vụ đắc lực cho các mục tiêu chính trị của Franco. Ông từng phát biểu: “Real Madrid là nhà ngoại giao tốt nhất mà TBN từng có”. Thế là các CĐV Atletico chớp ngay cơ hội. Họ biến tấu phát biểu của Franco thành câu hát trên khán đài: “Real là đội bóng của chính quyền, là nỗi hổ thẹn của đất nước”.
Như một biểu tượng của sự phản kháng, Atletico cũng như các CĐV của họ ngày càng ngả về cánh tả và chiếm được thiện cảm của các thành phần chống đối Franco. Người dân phía Nam Madrid, và những người nghèo ở thủ đô, luôn ủng hộ Atletico. Từ đó, hình thành cặp đấu derby Madrid tương đối hấp dẫn. Cần lưu ý: Atletico ra đời và tồn tại độc lập với Real, chứ không phải như Inter Milan vốn tách ra từ AC Milan hoặc Liverpool tách ra từ Everton. Phải cạnh tranh với gã hàng xóm vĩ đại nhưng Atletico vẫn đứng vững trong bóng đá đỉnh cao, đấy là điều cực khó. Ngoài 9 lần VĐQG và 9 lần đoạt Cúp Quốc gia, Atletico còn có ngôi vô địch ở 2 trong 3 cúp châu Âu và vào đến chung kết ở chiếc cúp châu Âu còn lại. Khắp châu Âu, cũng không có nhiều đại gia làm được hơn những gì Atletico đã làm dưới cái bóng lớn của Real Madrid.
Trong số 5 giải VĐQG lớn nhất châu Âu thì TBN là nơi duy nhất mà bóng đá thủ đô phát triển rực rỡ. Đấy là vì bóng đá Madrid chịu ảnh hưởng của chính trị nhiều hơn văn hóa. Trận derby Madrid hấp dẫn cũng là vì vậy.
Atletico và 50 HLV
Dưới thời chủ tịch Jesus Gil (đã qua đời năm 2004), Atletico Madrid nổi tiếng về chuyện thay HLV như thay áo. Trong thời gian M.U dùng một HLV duy nhất là Alex Ferguson (1986-2013), thì Atletico đã có đến... 50 HLV!