Làm sao quên được nỗi đau khi thất bại trong một trận đấu quan trọng như ở trận bán kết gặp Indonesia. Cái tâm trạng ấy đã đeo bám các cầu thủ của HLV Falko Goetz trong suốt hai ngày qua. Và cho đến khi trước bước vào trận đấu với Myanma cũng vậy. Không thấy ai có thể nở một nụ cười cho dù trước đó đã nhận được rất nhiều sự động viên từ HLV Goetz cũng như BHL.
Chính tâm lý không được hưng phấn ấy đã khiến các cầu thủ U23 Việt Nam nhập cuộc không được tốt như thường lệ. U23 Myanmar không quá mạnh nhưng rõ ràng họ ý thức được việc phải làm cũng như cái vị thế của mình ở khu vực Đông Nam Á. Cũng chính sự chuyên nghiệp ấy cùng một tin thần thoải mái hơn đã giúp đội bóng này chơi tốt hơn hẳn và rốt cục là giành được một chiến thắng thật đậm.
Lại một lần nữa câu hỏi U23 Việt Nam có gì? không có gì? và cần gì? được đặt ra sau khi theo dõi trận đấu này.
Không phải U23 Việt Nam không có những cầu thủ xuất sắc để có thể làm rung lưới U23 Myanmar. Thế nhưng ở trận đấu này, các học trò của HLV Goetz đã chơi với đôi chân quá nặng khiến cho các đường chuyền hỏng thiếu độ chính xác. Nếu chấm điểm, chỉ có Thành Lương và Hoàng Thịnh được chấm cao nhất ở sự tập chung. Song ngần đó thôi làm sao đủ để có thể tạo nên một trận đấu xuất sắc.
Sau hai bàn thua, mọi thứ các trở nên tệ hơn. Tâm lý nặng nề không được giải tỏa dù ngoài đường biên HLV Goetz hò hét hết sức. Sự bất lực trong việc khơi dậy chất lửa nơi các học trò của HLV người Đức đã khiến mọi thứ trở nên tệ hại. Các cầu thủ của ông mất định hướng trong các pha tấn công và thi đấu hoàn toàn tự phát. Dễ hiểu họ chẳng thể làm gì trước hàng thủ được tổ chức rất tốt của U23 Myanmar.
U23 Việt Nam đã đánh mất sự tự tin. Thành Lương, Hoàng Thịnh, Văn Thắng vẫn chơi lăn xả và nỗ lực, nhưng vẫn chưa đủ để đồng đội tìm lại sự quyết tâm và máu lửa vốn có. Không có được sự hào hứng, đánh mất tinh thần, các cầu thủ U23 Việt Nam trở nên vô hồn với lối chơi không có đường nét và bài bản.
Trong một buổi chiều thi đấu như thế, việc U23 Việt Nam bất lực không phải là điều lạ. Với 4 bàn thua, chỉ 1 bàn thắng ghi được khi trận đấu đã bước sang phút 87. Chiếc thẻ đỏ cho Văn Quyết ở phút bù giờ, có thể xem là đỉnh điểm của nỗi ê chề, của thất vọng ghê gớm của U23 Việt Nam.SEA Games 26 đã qua, một lần nữa Việt Nam lại không thể có vàng ở môn bóng đá nam. Đó là một nỗi thất vọng lớn cho dẫu cả đoàn thể thao của chúng ta đã thi đấu xuất sắc và vượt xa chỉ tiêu huy chương. Lỗi chẳng phải riêng ai, không thể trách Falko Goetz vì ông làm hết những gì có thể. Cũng chẳng thể trách các cầu thủ bởi ai dám nói họ không thi đấu quyết tâm với tất cả sức mình?
Không giành được huy chương, đó là một thất bại. Nhưng nỗi đau nào rồi sẽ qua. Vết thương lâu ngày rồi cũng hết. Quan trọng các cầu thủ phải biết đứng lên. Thất bại này biết đâu điều đó lại tốt. Nó giups chúng ta nhận ra mình đang ở đâu trong xu thế phát triển mạnh mẽ của bóng đá khu vực hiện nay. Và đó cũng có thể sẽ là tiền đề cho một sự trở lại mạnh mẽ trong tương lai. Điều gì cũng có thể khi con người ta biết được nơi mình đang đứng và có niềm tin vào ngày mai.
bongdaplus.vn