
Lăng Kính: Hiệp đấu của uy tín
>>
>>
1. Nhưng khác với hầu hết những cuộc chiến tương tự, vốn phần thua thường thuộc về phe “đá bóng” (vì nó diễn ra trên mặt trận ngôn từ, vốn là sở trường của báo chí), lần này, Andre Villas-Boas thắng oanh liệt. Bằng ngôn từ.
“Hiệp đấu quyết định” đã diễn ra như sau:
- Phóng viên: “Andre, ông có thông cảm với sự thất vọng của Hugo Lloris khi đã trả cho anh ta rất nhiều tiền không?”.
AVB: “Sự thất vọng nào nhỉ?”
- Phóng viên: “À thì sự thất vọng không được ra sân thi đấu.”
AVB: “Làm thế nào anh biết?”
- Phóng viên: “À thì anh ấy đã không được ra sân, đúng không?” (xin nhấn mạnh là có từ “well” ở đầu câu, với nghĩa tạm dịch là “à thì”).
AVB: “Làm thế nào anh biết anh ấy thất vọng?”

- Phóng viên: “Không, tôi đang hỏi ông, ông có thấy anh ấy thất vọng không?”.
Tuýt còi, hết giờ, AVB chiến thắng. Chàng phóng viên đã phải tự hỏi một câu hỏi khác so với ban đầu. Từ chỗ nghiễm nhiên thừa nhận rằng “Hugo Lloris đang thất vọng” như một sự gài bẫy, chính anh ta đã phải thừa nhận (chứ AVB không cần lên tiếng) rằng chẳng có cơ sở nào cho điều đó.
2.Hugo Lloris không được ra sân, dù anh là đội trưởng đội tuyển Pháp và được đưa về White Hart Lane với giá cao. Có nhiều lý do để tin rằng Lloris đang thất vọng. Nhất là khi chính Deschamps, HLV của anh ở đội tuyển cũng thừa nhận điều đó.
Nhưng Villas-Boas đã chống trả rất khôn ngoan. Khôn ngoan đến mức đoạn video ghi lại cuộc đối thoại trên sau đó lan truyền trên mạng với tốc độ chóng mặt. Thông điệp của cuộc đối thoại ấy không dừng lại ở Lloris. Nó tuyên bố về vị thế “ông chủ” của AVB: Đại ý là, vấn đề chỉ tồn tại khi tôi thừa nhận nó, nếu không đừng suy diễn. Và ngay cả khi có vấn đề, nó cũng là của tôi chứ không phải của các anh.
Và chiến thắng nhỏ trong buổi họp báo ấy, cộng hưởng với chiến thắng lớn trước M.U đêm thứ Bảy, tạo ra một bước chuyển ngoạn mục trong uy tín của Villas-Boas ở sân White Hart Lane.
Bây giờ, tất cả những tờ báo ở Anh, ngay cả những tờ lớn và uy tín nhất (Telegraph, Guardian), những nơi đã phao lên tin đồn về khủng hoảng niềm tin trong phòng thay đồ Spurs, về việc mất uy tín của Villas-Boas, không còn lý do gì để tiếp tục suy diễn nữa. Tất cả những điều họ đã nói trước kia đều phản tác dụng: hóa ra tất cả chỉ là sự kỳ thị, là quy kết phiến diện, Villas-Boas vẫn đang làm tốt việc của mình. CĐV (độc giả) sẽ có quyền nghĩ như thế.
3.Trận thắng Man United không chỉ có ý nghĩa 3 điểm. Ngay cả cái thống kê “chiến thắng đầu tiên từ năm 1989” cũng chẳng có mấy ý nghĩa. Ý nghĩa của trận thắng ấy, là nó củng cố uy tín của Andre Villas-Boas một cách không thể mạnh mẽ hơn.
Chính bởi vì báo chí Anh đã “đánh” ông một cách có phần vô lý (như ông tự chỉ ra trong đoạn đối thoại trên), chính vì ông đã đóng tròn vai một “nạn nhân” của sự phiến diện, nên chiến thắng ấy càng đẹp hơn bội phần.
Và uy tín chính là thứ Andre Villas-Boas, “chàng trai” 34 tuổi đến từ Bồ Đào Nha cần nhất để xây dựng đế chế của mình ở xứ sở đầy thị phi này. Nó chính là thứ đã khiến ông phải ngậm ngùi rời Chelsea, khi một vài “cậu em” bất tuân lệnh trong phòng thay đồ.