
Hãy gọi ông chủ Chelsea là Bố già "Don Abramovich"!
1. Tác phẩm “Godfather” bắt đầu bằng câu nói nổi tiếng của Bố già Vito Don Corleone với con nuôi Johnny để kiếm cho anh ta một vai diễn tại Hollywood: “Ta sẽ đưa ra một lời đề nghị mà hắn không thể từ chối”. Để tham gia vào nền công nghiệp bóng đá hào nhoáng, Abramovich đưa ra lời đề nghị không kẻ nào đủ sức chối từ: 150 triệu bảng mua lại Chelsea và cam kết đầu tư không giới hạn. Dù là một tỷ phú, nhưng cái tên Abramovich, một người Do Thái lẩn khuất đâu đó với những hoạt động kinh doanh được phù phép như những màn biểu diễn ảo thuật. Abramovich cần bước ra ánh sáng để tiến hành bước tiếp theo của một “Bố già”: hợp pháp hóa những khoản tiền kinh doanh và tiếp tục đẩy mạnh chiến lược thương mại toàn cầu.
Từng sống trong xã hội bài trừ người Do Thái, tính cách quyết liệt, tàn nhẫn trong làm ăn của Abramovich trở thành một yếu tố để ông thống trị Chelsea với quyền lực tuyệt đối, hơn cả Perez ở Real, hơn cả Berlusconi ở AC Milan, hơn bất kỳ gã tài phiệt nào. Bởi ông có quá nhiều tiền. Ken Bates mua Chelsea giá 1 bảng (1982). Tròn 30 năm sau, Abramovich đổ vào Chelsea 1 tỷ bảng. Đó là sự khác biệt!

Phần 1 của “Bố già” khép lại bằng câu nói của Michael, con trai Vito Don Corleone: “Hôm nay, ta sẽ giải quyết ổn thỏa mọi công việc gia đình!”. Một bố già mới xuất hiện, còn tàn nhẫn, độc tài với những giai thoại còn kinh điển hơn cha mình. Sau chiến thắng tưng bừng tại Champions League khép lại kỷ nguyên đầu tiên “Roman Chelsea”, Abramovich trở thành một “Bố già mới” với phần 2 của đế chế. Một màn trừng phạt với Di Matteo để giải quyết “công việc gia đình” như vấn đề Torres, kiện cáo sắc tộc, kiểm soát lại phòng thay đồ… Abramovich như tuyên bố: Don Corleone mới đã xuất hiện và phần 2 của Godfather bắt đầu…
2. Thế giới của Don Corleone luôn hỗn loạn với những âm mưu đẫm máu. Abramovich cũng sẽ chẳng là gì nếu không tạo ra một khung cảnh tương tự. Chelsea của ông trở thành đội bóng biến động lớn nhất châu Âu trong 1 thập kỷ qua với những xung đột mang đầy mùi tiền. Ông “gạch tên” 7 HLV, sử dụng HLV thứ 9 trong vòng 9 năm, trong khi suốt 70 năm (từ 1905 đến 1975), Chelsea cũng chỉ có 8 HLV. Abramovich không cần sự ổn định lâu dài, bởi tiền của ông không thể đứng một chỗ. Nó có thể mất đi chút ít trong tài sản đã có lúc lên tới 23 tỷ bảng, nhưng không thể thất bại.
Cảnh đầu tiên của “Bố già” phần 2 bắt đầu với đám ma bố của Vito trên đảo Sicilia. Abramovich bắt đầu “tập 2” của mình cũng trong khung cảnh của một “đám ma” tại Turin. Trong khách sạn sang trọng Golden Palace (Turin), Di Matteo nhận thông điệp từ ông chủ: cải thiện ngay tình hình, nếu không hình phạt sẽ được đưa ra tức khắc. Vài tiếng sau, Abramovich bí mật lên danh sách 2 ứng cử viên thay thế Di Matteo (Benitez và Guardiola). Ngày hôm sau, Torres bị Di Matteo ném trên ghế dự bị. Lập tức Abramovich giáng lệnh, bất chấp kết quả. Khi trận đấu kết thúc Di Matteo đã biết chuyện gì xảy ra. Ông vào phòng thay đồ, bắt tay từng người, cảm ơn họ và nói lời chia tay…

Mọi chuyện đều được Abramovich sắp đặt từ trước. Và thực tế, chính Abramovich mới là người chỉ đạo Chelsea chứ không phải Di Matteo. Có ông chủ nào ra sân tập đứng chỉ đạo cầu thủ, chỉ đạo HLV về phương án tập luyện, lối chơi, nhân sự như Abramovich? Có lẽ không!
Sau khi đoạt chức vô địch Champions League một tháng, Di Matteo từng đưa danh sách tân binh cần mua, trong đó Falcao đứng đầu. Nhưng Abramovich thẳng tay gạch đi và điền vào đó: Torres. Abramovich có thể bỏ 60 triệu bảng mua 2 bức họa của Francis Bacon và Lucian Freud tặng bồ (dù cả ông lẫn cô bồ Daria Zhukova đều không biết tên bất kỳ họa sĩ nào), thì ông cũng có thể mua Torres giá 50 triệu bảng. Nếu những bức tranh phải được đặt trong phòng trưng bày, Torres cũng phải được dùng.
Đó là lý do tại sao Di Matteo “biến mất” ngay khi bỏ Torres ra ngoài. Không phải vì Torres không được đá mà vì Abramovich không chấp nhận ai chống lại ông trong bất kỳ hoàn cảnh nào, nhất là nếu Chelsea thua trận.
3. Cảnh tiếp theo của “Bố già” phần 2 tiếp tục với cuộc bàn bạc làm ăn của Don Michael Corleone trong thương vụ mua lại sòng bài lớn. Abramovich bắt đầu kỷ nguyên thứ 2 bằng một cuộc thương lượng, một canh bạc ghê người với Benitez, có thể đầu tư những khoản chi lớn trong tháng 1 tới để chiến đấu nốt phần còn lại của mùa giải, đặt nền móng cho tham vọng mùa sau.
Phần 2 cuốn tiểu thuyết của Mario Puzo ấy kết thúc bằng câu chuyện về cuộc tấn công vào Trân Châu cảng của gia đình Corleone, rồi Don Michael ngồi lại một mình lạc lõng. Phần 2 của đế chế Chelsea-Abramovich cũng sẽ phải kết thúc bằng một cuộc tấn công vĩ đại như 6 tháng trước. Nhưng có khi nào Don Abramovich cô độc trên cầu Stamford Bridge để tính kế cho… phần 3?
SỰ ĐIÊN RỒ CỦA “DON ABRAMOVICH”
Abramovich sở hữu 5 chiếc du thuyền, trong đó có 1 chiếc là du thuyền lớn nhất thế giới giá 330 triệu bảng, bằng 1/3 số tiền đầu tư vào Chelsea.
Abramovich đã chi 77 triệu bảng để bồi thường cho các HLV, ngang số tiền Everton chi tiêu tại Premiership.
Chelsea thời Abramovich đã có 9 HLV, bằng số HLV của Man Utd từ năm 1937.
Mua Torres từ Liverpool giá 50 triệu bảng chỉ trong nửa ngày.
Abramovich đã sa thải 7 HLV từ năm 2005.

THỐNG KÊ
1. Rafa Benitez là HLV người Tây Ban Nha đầu tiên trong lịch sử Chelsea.
3. Thời Abramovich chỉ có 3 HLV gắn bó với Chelsea hết mùa (Grant, Hiddink và Ancelotti). 5 HLV còn lại đều bị trảm giữa dòng.
8. “Tuổi thọ” trung bình của các HLV Chelsea (tính cả chính thức và tạm quyền) là 8 tháng. Lâu nhất là Mourinho (3 năm 110 ngày), ngắn ngủi nhất là Hiddink (105 ngày).
73. HLV có tỷ lệ thắng cao nhất dưới thời Abramovich thuộc về Hiddink với 73%: 22 trận, thắng 16, hòa 5 và thua 1 trận.