4 năm trước, Barca và Bayern là hai sự đối lập. Đội bóng xứ Catalunya khi đó có quá nhiều lựa chọn trên hàng công. Ngoài Messi, còn Eto’o, Henry và nhiều cầu thủ khác đang ở độ chín. Trong khi đó, Bayern Munich đang trong quá trình tái thiết lại đội bóng với một lực lượng còn rất trẻ trung cùng lối chơi có phần ngây thơ, hồn nhiên do Juergen Klinsmann bắt đầu đặt những viên gạch đầu tiên.
Ở thất bại ngày 9/4/2009 ấy, Klinsi lại phải bỏ qua sự phục vụ của rất nhiều trụ cột, trong đó có 2 nhân tố quan trọng ở hàng thủ gồm Lucio và Philipp Lahm vì chấn thương. Để khắc phục tình thế, Klinsmann quyết định kéo Lell (sở trường cánh phải) sang trái với nhiệm vụ kèm và bắt chết Messi; còn Oddo thì chơi bên cánh phải. Và đây chính là tử huyệt của Hùm xám, đồng thời trở thành một trong những cột mốc khiến Klinsi bị sa thải sau đó gần 3 tuần (27/4/2009). “Để vô địch Champions League, bất cứ đội bóng nào cũng cần phải có một đội hình thực sự đồng đều và chất lượng”, Ribery rút ra kinh nghiệm xương máu sau thất bại 0-4 ngày nào.
4 năm sau, Bayern và Barca vẫn là hai sự đối lập. Nhưng lần này, họ đổi chỗ cho nhau. Đại diện La Liga đang ở điểm thấp nhất của biểu đồ hình sin và lối chơi phụ thuộc quá nhiều vào Messi. Khi tiền đạo người Argentina không khỏe, không thi đấu tốt, Barca không còn là chính mình vì thiếu những lựa chọn thay thế trên hàng công. Hùm xám xứ Bavaria lại cứng cáp lên rất nhiều với những chiến binh (Lahm, Ribery, Schweinsteiger…) cùng những bổ sung chất lượng như Robben, Neuer, Dante, Mandzukic, Martinez, Gomez, Alaba… tạo nên một đội hình cân bằng hơn so với chính họ và với cả Barcelona thời điểm này.
Đó là một Hùm xám đích thực để leo lên đỉnh vinh quang.