1. Liverpool khép lại năm 2011 bằng chiến thắng đáng nhớ trước Newcastle. Họ bị dẫn trước để rồi trở lại ngoạn mục chỉ sau 4 phút. Niềm vui của thắng lợi đó càng lớn hơn khi người ấn định tỷ số là Gerrard, chỉ sau 19 phút anh được tung vào sân. Kể từ chấn thương mắt cá hồi cuối tháng 10/2011 tới nay, đây là lần thứ hai Gerrard được tung vào sân, và tất cả 2 lần đều từ băng ghế dự bị. Đây cũng là bàn thắng thứ hai của Gerrard ở Premiership 2011/12 sau 2 tháng dưỡng thương.
Trong quãng thời gian ấy, Liverpool có những thăng trầm đáng kể. Nhưng dù sao, trong giai đoạn Man City làm mưa làm gió ở Premiership bằng những khoản đầu tư khủng khiếp, việc Liverpool vẫn kiên trì theo sát nhóm cạnh tranh suất dự Champions League đôi khi cũng khiến người ta dần quên đi rằng, đội bóng ấy có một cầu thủ đủ tầm thành huyền thoại như Gerrard. Giờ đây, ở Anfield, người ta nhắc đến cây làm bàn Suarez và chân chuyền Charlie Adam nhiều hơn. Đơn giản, họ là sức sống, là hiện tại và cũng là tương lai của Liverpool. Còn Gerrard, không ai phủ nhận những đóng góp của anh suốt bao năm qua. Nhưng với dăm ba người, trong giai đoạn chuyển mình này, Gerrard dường như đã trở thành quá khứ.
Tuy nhiên, Gerrard vẫn là Gerrard và cái tuổi 31 của anh chưa phải là già. 22 năm gắn bó với màu áo đỏ, từ thời còn ở đội trẻ, Gerrard quá hiểu văn hoá của đội bóng và mỗi khi Liverpool cần một ai đó để vực lại niềm tin, anh sừng sững đứng đó và chứng minh giá trị, giống như khi anh đóng chiếc đinh cuối cùng cho cái chết của Chích chòe ở Anfield.
2.Nhắc đến Gerrard, tự nhiên người ta nhớ đến những người cùng thời với anh, như Lampard ở Chelsea. Dường như cùng một chiều trôi đi của số phận, khi Gerrard chấn thương cũng là lúc Lampard không còn vai trò tối quan trọng ở Chelsea nữa. Hôm nay người ta nhắc nhiều đến Ramirez, Mata hay Romeu, những cầu thủ thuộc thế hệ mới như Charlie Adam, Spearing, Henderson hay Suarez ở Liverpool vậy.
Dễ hiểu, chiều trôi đi của thời gian không chỉ cuốn qua những con người mà còn cuốn qua tất cả. Đội bóng cũng cần những diện mạo mới nên dù có thương yêu lắm, trân trọng lắm, cũng sẽ đến lúc những giá trị cũ bị xếp vào một ngăn nào đó, để thi thoảng được mang ra như những hoài niệm. Đội bóng không thể cứ ăn mày dĩ vãng mãi, không thể cứ bám vào những giá trị cũ mãi khi cả cuộc sống đang chuyển động ầm ầm xung quanh.
Người ta luôn sống với sự trân trọng lịch sử, bởi nó là điểm tựa cho hiện tại và tương lai. Nhưng người ta không thể để lịch sử quyết định những chuyện thuộc về hiện tại và tương lai được, vì hiện tại và tương lai thuộc về một thế hệ khác, một tư duy khác. Gerrard và cả Bellamy, chưa phải là lịch sử của Liverpool, nhưng ngày họ là đại diện của lịch sử cũng gần lắm rồi. Muốn lớn mạnh, đội bóng cần phải nhìn vào tương lai với đôi mắt của thế hệ hôm nay, thế hệ của Charlie Adam hay Luis Suarez. Song người Liverpool cũng không có quyền quên bẵng đi những cái tên như Gerrard, nhất là khi anh chính là điểm tựa cho hiện tại và tương lai của Liverpool nhờ vào kinh nghiệm, tình yêu với đội bóng và bằng cả uy tín.
Liverpool hôm nay cần phải dựa vào những giá trị của thế hệ Gerrard để xây dựng thế hệ tương lai. Và đó chính là sự tiếp nối mang lại truyền thống cho CLB, sự tiếp nối như một mạch chảy của thời gian: có hôm qua, có hôm nay và có những ngày sau.
Cũng như khi bạn cầm trang báo này thôi, đó là lúc đã khép lại năm 2011 rồi. Nhưng năm 2011 ấy vẫn có một giá trị nhất định để làm điểm tựa cho năm 2012 này và thậm chí nhiều năm sau...
Bongdaplus.vn