
Lăng Kính: Mất quyền thận trọng
1. Tiêu đề bài viết là: “Tại sao cả Chelsea và M.U sẽ chấp nhận một kết quả 1-0 tại Stamford Bridge”. Anh sử dụng nhiều lập luận và thống kê để khẳng định rằng tỷ số 1-0 (nghiêng về một trong hai đội) là kết quả triển vọng nhất của trận này.
Bất chấp người ta có dèm pha hàng thủ của Chelsea và M.U thế nào, thì xét trên nhiều khía cạnh, họ vẫn chơi hiệu quả bậc nhất Premiership. Cho tới trước trận, M.U chỉ để đối phương thực hiện tổng cộng 792 đường chuyền bên 1/3 sân nhà ở mùa này, thấp nhất giải. Con số tương ứng bên phía Chelsea là 893, thấp thứ nhì.
Và rất dễ hiểu khi hai đội bóng lớn gặp nhau, họ sẽ muốn chơi thận trọng. Mọi sai lầm đều có thể trả giá đắt, rất đắt.
Nhưng cuối cùng dự đoán của “người trong cuộc” Neville sụp đổ. 5 bàn thắng được ghi, 2 thẻ đỏ được rút ra. Như thể Fulham gặp Reading, hai kẻ không có gì nhiều để mất gặp nhau trong loạt đấu ngày thứ Bảy vậy.
2. Người ta sẽ nghĩ rằng tình huống mang tính quyết định diễn ra ở phút thứ 4, khi David Luiz đá phản lưới

Chelsea và M.U đã đánh mất một phần lớn quyền được thận trọng trước trận này. Nếu M.U vẫn đứng cao hơn Man City, có thể họ sẽ không triển khai tấn công từ đầu ngay tại Stamford Bridge. Nếu hơi thở gấp của Man City không phả vào gáy Di Matteo và học trò, họ có thể vẫn giữ quyền thận trọng ngay cả khi đã thủng lưới.
Chelsea đã nhẫn nại được tới tận những phút cuối, dù bị Bayern Munich dẫn trước, để đăng quang chức vô địch Champions League. Nhưng hôm qua, bàn thua thứ hai của họ đến từ một quả tạt bên hành lang của Ashley Cole, khi hậu vệ này đã… ở đâu đó bên kia sân. Chelsea vội vã đẩy cao đội hình ngay sau khi thủng lưới.
Cú đá phản lưới nhà của Luiz, cộng hưởng với 3 điểm của Man City, đã cuốn Chelsea và Man United vào một vòng xoáy không thể ngừng lại.
3. Có lẽ ý nghĩa của Super Sunday không nằm ở việc hai đối thủ là những đội bóng lớn, mà ngược lại: trong hệ tương quan với đối phương, họ… nhỏ bé hơn so với thường lệ. Họ không có cái quyền tính toán ngạo nghễ như khi gặp các đối thủ yếu. Họ bị động hơn trong việc quyết định lối chơi. Sự cân bằng trong tương quan sức mạnh khiến cho Chelsea-Man United đi theo chiều hướng của… những trận cỡ như Fulham-Reading.
Ý nghĩa của Super Sunday không nằm ở việc hai đội phô ra những điểm mạnh nhất, mà ở đó, trước thuốc thử cực mạnh, họ phô ra những điểm yếu nhất. Và Chelsea đã thua, bởi họ bộc lộ nhiều điểm yếu hơn. Những điểm yếu ấy, đã được che giấu đi bởi sự chói sáng của Mata, Hazard và cái duyên không thường lệ của Torres từ đầu mùa.
Man City đã thổi thêm lửa vào Super Sunday. Và ngọn lửa ấy giúp thử vàng mười được chính xác hơn. Gary Neville đã nhầm. Đây không phải là trận đấu mà người ta có quyền thận trọng, mà là trận đấu người ta không được quyền thận trọng.
Đó là một trận đấu cho người ta cái quyền nói những câu bắt đầu bằng cụm: “Hóa ra là…”. Và không thể nói rằng những mệnh đề ấy, không tốt cho Di Matteo hay Abramovich.