Trận đấu để đời
Không phải ngẫu nhiên Mourinho gọi trận chung kết Cúp Liên đoàn đêm nay với Tottenham là quan trọng nhất trong đời ông. Phát ngôn ấy cho thấy: khát vọng trong Mourinho chưa bao giờ cạn và những gì tốt đẹp nhất với ông luôn ở tương lai.
Mourinho cũng hiểu rất rõ: để vươn đến những đỉnh cao muôn trượng, có những bàn đạp dứt khoát phải đặt chân lên. Có được Kinh Châu, đường thống nhất giang sơn với Lưu Bị tất nhiên vẫn còn xa. Nhưng nếu không chiếm được nó, cơ đồ vĩ đại sẽ không thể thành tựu. Muốn thống nhất thiên hạ lần nữa, “Lưu Bị” Mourinho không thể không mượn “Kinh Châu” Cúp Liên đoàn làm bàn đạp.
Thông tin trước trận Chelsea vs Tottenham |
---|
Có điều, câu chuyện của Cúp Liên đoàn đêm nay và 10 năm về trước rất khác. Ngày ấy là một Mourinho rất trẻ, đầy háo thắng, dẫn dắt một binh đoàn cũng rất trẻ, với John Terry vừa tiếp quản chiếc băng thủ quân của Marcel Desailly, Petr Cech chưa phải là thủ môn hàng đầu thế giới và Didier Drogba vẫn bị nhiều người chỉ trích là chân gỗ. Trước khi bước vào sân Thiên Niên Kỷ tại Cardiff buổi chiều hôm ấy, Cech, Frank Lampard, Joe Cole, Damien Duff và William Gallas chưa từng biết mùi vị vô địch là gì trong sự nghiệp.
Chiến thắng ấy đã thay đổi toàn bộ vận mệnh của họ, của Chelsea và của cả Mourinho. Sự đoàn kết mang đến danh hiệu và ngược lại, danh hiệu khiến người ta đoàn kết hơn. Cúp Liên đoàn 2005 đã quét sạch những âu lo còn vương vất trong nội bộ The Blues, mang lại chiến quả đầu tiên cho Roman Abramovich ở năm thứ 2 trên cương vị ông chủ và chính là bàn đạp tâm lý thuận lợi để Chelsea vô địch Premier League vào cuối mùa. Sir Alex Ferguson vốn cười khẩy và cho Mourinho là “ngựa non háu đá” buộc phải thừa nhận đấy là kình địch đáng sợ nhất. Chelsea chính thức thay thế hoàn toàn Arsenal để ngồi lên mâm trên của Premier League. Chức vô địch Champions League và Europa League sau này đến dưới sự dẫn dắt của những HLV khác, nhưng công đầu không thể không kể đến Mourinho.
10 năm sau, Cech và Drogba vẫn ở đấy, nhưng Chelsea đã rất khác. Đấy là một Chelsea đang trẻ hóa triệt để, quyết tâm rũ bỏ hình ảnh thực dụng từng có. Sau khi ăn no, người ta hướng đến ăn ngon. Sau khi có cúp, Abramovich lại muốn có cúp theo cách đẹp nhất. Bản thân Mouinho cũng phải thay đổi rất nhiều để thích nghi với thay đổi ấy.
Gọi trận chung kết đêm nay là quan trọng nhất vì nó là dưỡng khí cần thiết cho một cơ thể Chelsea đang ở vào giai đoạn quan trọng nhất của quá trình lột xác. Nó ảnh hưởng cực lớn đến sự tự tin của Eden Hazard, Oscar hay Thiabaut Courtois, những người đang là biểu tượng của một Chelsea mới mẻ. Nó càng là sinh khí cho một Mourinho vốn quen với những danh hiệu, nhưng lại đang bước vào mùa bóng thứ 3 mà chưa có chiếc cúp nào.
Mourinho đã rời Tây Ban Nha với thất bại trong trận chung kết Cúp Nhà Vua trước Atletico của những Diego Costa, Filipe Luis và Courtois. Ông nhún nhường làm “con ngựa nhỏ” trong năm đầu tiên trở lại nước Anh. Nhưng nếu thất bại trong một trận chung kết lúc này, cơ đồ khôi phục Chelsea và thanh danh của chính Mourinho sẽ đứng bên bờ vực.
10 năm trước là một Mourinho đang cần định danh ở môi trường bóng đá khắc nghiệt nhất hành tinh. 10 năm sau là một Mourinho cần khôi phục uy danh, nhưng vẫn là bàn đạp Cúp Liên đoàn ấy. Cả nước Anh hồi hộp chờ bước chân của Mourinho!