Tây Ban Nha thành công với “kế hoạch B”
TBN dự giải với 4 tiền đạo: Fernando Torres, Pedro Rodriguez, Fernando Llorente và Alvaro Negredo. Nhưng HLV Del Bosque đã gây bất ngờ ngay từ trận ra quân, khi ông không sử dụng tiền đạo nào. Đội hình xuất phát của TBN là 4-3-3-0, gồm 6 tiền vệ chia thành 2 hàng, với Cesc Fabregas đứng ở vị trí cao nhất. Sang trận thứ 2, TBN lại đưa trung phong Torres vào đội hình chính. Từ đó trở đi, HLV Del Bosque luân phiên dùng các đội hình có hoặc không có tiền đạo.
Đành rằng cách chơi 4-3-3-0 xuất phát từ thực tế rằng cả 4 tiền đạo TBN đều không thực sự đáng tin cậy. Nhưng cái lợi của TBN khi họ bất ngờ sử dụng phương án không có tiền đạo là hàng thủ đối phương hụt hẫng, không tìm ra được vị trí cụ thể nào bên phía hàng công TBN để phong tỏa, kềm kẹp hoặc bắt chết.
Thực tế cho thấy, khi chơi 4-3-3-0 thì có rất nhiều tình huống Fabregas tiếp tục chuyền bóng, phối hợp với đồng đội, khi anh đứng ở vị trí lẽ ra đã có thể tung cú dứt điểm - như cách xử lý tình huống thường thấy của các tiền đạo. Đấy cũng chính là nhược điểm trong hệ thống tấn công của TBN, nhưng xem ra, cái lợi khi hàng thủ đối phương lúng túng trong việc kèm người vẫn lớn hơn.
Khi thắng Italia 4-0 trong trận chung kết EURO 2012, đội hình chính của TBN vẫn là 4-3-3-0, nhưng Fabregas đứng thấp hơn 2 tiền vệ biên Andres Iniesta và David Silva trong “tầng trên” của hàng tiền vệ.