Vẫn khí khái, vẫn cái cá tính không lẫn vào đâu được, tan trận HLV Lê Thụy Hải bước qua phía bên kia vạch vôi, bắt tay chúc mừng học trò cũ, HLV Lê Huỳnh Đức, cùng các "chiến hữu" một thời ngang dọc cùng ông trong màu áo sông Hàn năm 2005.
Ông Hải "lơ" vẫn thế, luôn dành cho người đối diện những ánh mắt thẳng thắn, cùng những lời nói bộc trực: "Các bạn cứ chửi tôi đi, tôi quen rồi…". Nhưng chẳng ai lên tiếng, bởi tất cả đều hiểu ông cần thời gian để trấn tĩnh khi cõi lòng đang mênh mang.
"V.HP đã ở bước đường cùng, nhưng tôi và các cầu thủ đã cùng đi trên một chuyến tàu thì phải chiến đấu đến phút chót. Rớt hạng ư, tôi thấy V.HP đang chắc suất nhất. Ai bày cho tôi giải pháp xem nào? Buồn thật, nhưng cần phải chấp nhận thực tế, bởi V.HP yếu đều. Dĩ nhiên, họ yếu mới cần tôi, và tôi đã làm hết sức. Bạn đừng nói chuyện từ chức với tôi, không bao giờ tôi viết đơn từ chức. Nhưng nếu lãnh đạo sa thải, tôi sẵn sàng ra đi, tôi còn vui nữa là đằng khác…", giọng ông Hải chùng xuống.
Đến đây, người ta chợt nhận ra, hình như trong thẳm sâu HLV có cái miệng "bằng gang bằng thép" này có một trái tim yếu mềm và đập vội. Nó đã yếu mềm trong buổi chiều đội bóng của ông và cá nhân ông đã làm tất cả những gì có thể, nhưng lực bất lòng tâm. V.HP vẫn trở thành kẻ chiến bại.
Lại một vòng đấu nữa, V.HP làm tất cả để cứu mình, nhưng họ càng chìm sâu hơn. Ông Hải bảo rằng, đội bóng cần phải đổi thay, và ông cần bổ sung lực lượng, hay nói thẳng ra là cần rất, rất nhiều tiền. Nhưng bây giờ, mong ước đó rất khó trở thành sự thật.
Có khi nào, ông Hải "lơ" tự hỏi rằng, về đất Cảng là một sai lầm lớn nhất đời ông?
Bongdaplus.vn