1. Không tifosi đích thực nào không lo lắng, vào thời điểm mà tiếng còi khai cuộc trận đấu giữa Italia và Anh cất lên.
Squadra d’Azzurra đang xung trận quá lạ lẫm so với chính mình, và quá thiếu những cơ sở cần thiết cho một niềm tin tất thắng.
Họ có gì trên tuyến đầu? Một Balotelli chắc chắn là đã bị giải mã không biết bao nhiêu lần bởi các chuyên gia phân tích chiến thuật người Anh.
Và sau lưng anh là một Pirlo hiển nhiên sẽ rất khó khăn để tìm thấy những khoảng trống cần thiết, khi cũng bị đối phương “nhận diện” kỹ lưỡng.
Pirlo gương mặt quan trọng của Italia
Còn hậu tuyến? Có mơ mộng đến đâu thì người ta cũng khó mà tin tưởng vào một thứ hào lũy sụt lở nhiều đến thế. Buffon vắng mặt, Abate vắng mặt, De Siglio vắng mặt, Bonucci vắng mặt.
Chiellini bị đẩy sang trấn giữ hành lang trái. Darmian được trao cơ hội ở cánh đối diện, và đá cặp với Barzagli là một Paletta vô danh.
Italia này thiếu thốn sự vững chắc, và cũng không sở hữu nhiều các phương án tấn công.
2. Mọi điều kiện dường như đã được sắp đặt, để dọn đường tiến cho bầy sư tử non ngổ ngáo nước Anh. Sturridge, Wellbeck và Sterling, ba mũi giáp công ấy hăm hở bập vào mọi cơ hội đột kích, với một khí thế mãnh liệt đến “sướng mắt”.
Có điều, họ (và cả những cựu binh như Rooney hay Gerard) đã đánh giá quá thấp Italia trong ngày Pirlo mang băng thủ quân. Kém thể lực, thiếu tốc độ, nhưng Azzurri vẫn còn trí tuệ - thứ vũ khí nguy hiểm nhất.
Johnson gần như chẳng bao giờ đoán được Candreva sẽ làm gì từ biên phải, và đó là lý do để Balotelli chói sáng.
Song, trước đó, cả hàng thủ Anh chính xác là hoàn toàn bị “dắt mũi” bởi sự tinh tế phi thường của Pirlo.
Cũng đơn giản như hai năm về trước với cú sút phạt đền kiểu Panenka, một vần thơ của thép vút lên, Pirlo sáng nay vẫn bình thản đến rợn người, trong một bối cảnh căng thẳng đến ngạt thở.
Và Marchiso đã không phụ lòng người đàn anh, với một phát rocket phá lũy công thành.
Không cần chạm vào bóng, Pirlo vẫn có thể đóng vai trò kiến tạo. Điều ấy, chưa một cậu con cưng nào của truyền thông Anh dám nghĩ tới.
3. Nhưng, chỉ những cú ra đòn thôi thì vẫn chưa đủ để người Anh sợ hãi, và hơn thế là gục ngã.
Sự non yếu của Paletta mở ra một cánh cửa, để lòng tự tin Ăng-lê vẫn còn được bảo toàn. Nó chỉ bị mài mòn đi sau đó, chậm rãi nhưng rõ rệt, trong cách đoàn quân Thiên thanh bảo toàn lợi thế.
Họ một lần nữa tạo nên cách biệt, và nhận rõ sự nôn nóng của đối thủ. Họ siết chặt không gian, phá hủy nhịp độ, nhẫn nại chờ đợi những sai lầm chắc chắn sẽ xuất hiện.
Vận mệnh không cho Pirlo một đêm chiến thắng hoàn mỹ, khi đường bóng kỳ dị từ cú đá phạt mẫu mực của anh bị xà ngang chặn lại.
Thế nhưng, thực tế là tới lúc đó, “Tam Sư” đã bị trêu cợt đến “phát chán”. Cộng thêm việc tiêu hao quá nhiều thể lực, những đợt lên bóng vô vọng cuối cùng quá thiếu ý tưởng cũng như sự mạch lạc.
Đâu phải ngẫu nhiên mà ngay lập tức, Rooney phải giơ đầu ra gánh chịu búa rìu dư luận.
Và cũng chẳng phải quá kiêu ngạo khi Balotelli bảo: “Mọi đối thủ nên e dè chúng tôi!”. Những người vắng mặt rồi sẽ trở lại, để lời hăm dọa ấy còn giàu sức nặng hơn nữa.
Song, chưa cần họ, một Italia tưởng chừng già nua và rách nát cũng vẫn đủ khả năng làm những khán đài rợp màu cờ Anh quốc lặng câm.