9 năm- chính xác là 3283 ngày kể từ khi Arsenal hạ MU trên chấm 11m để lên ngôi tại FA Cup 2005, ông Wenger mới có một nụ cười rạng rỡ đến vậy. Hơn ai hết, người đàn ông 65 tuổi hiểu được niềm hạnh phúc mà ông, các cầu thủ Arsenal và biết bao những cổ động viên yêu mến họ đang trải qua thật lớn lao và ý nghĩa đến nhường nào.
Chiếc cúp mà Arsenal có được hôm nay không chỉ đơn thuần là một cái gạch đầu dòng trên bảng thành tích mà là lời khẳng định cho một triết lý, là câu trả lời cho danh dự mà người thuyền trưởng Arsene Wenger đã dám đi ngược dòng thời đại. Thế nên không phải vô cớ mà HLV người Pháp đã khẳng định sau trận đấu rằng đây là danh hiệu ý nghĩa nhất với Arsenal bởi nó đánh dấu bước ngoặt lịch sử của câu lạc bộ.
Arsenal gặp cú sốc ngay đầu trận
Đứng lên từ đáy
Dù đã lường trước được những khó khăn và bất ngờ của 1 trận chung kết FA Cup, hẳn không ai tưởng tượng nổi kịch bản của 10 phút đầu tiên tại Wembley. Cơn ác mộng đã từng gặp khi đối mặt Liverpool, Man City hay Chelsea như bóng ma ám ảnh tái hiện. Ngay ở phút thứ 4, lưới trong khung thành của Fabianski đã tung lên sau một quả phạt góc. Chưa hết bàng hoàng, Arsenal tiếp tục đón nhận trái đắng sau đó 4 phút cũng từ một tình huống bóng bổng. Khi mà đội trưởng Davies của Hull City chạy dọc sân ăn mừng bàn thắng nâng tỉ số lên 2-0, bầu trời tưởng như sụp đổ xuống Arsenal. Mọi chuyện thậm chí còn có thể tồi tệ hơn nếu cú đánh đầu của Bruce sau đó không bị Gibbs hóa giải.
Bị đánh phủ đầu, Arsenal thật sự bế tắc khi những đôi chân bị tâm lý đè nặng. Rất may trong thời điểm ấy, một khoảnh khắc lóe sáng của Cazorla đã thắp lên lửa hi vọng. Từ một cú phạt trực tiếp khá xa, tiền vệ người Tây Ban Nha cứa lòng đẹp mắt vào góc xa làm tung nóc lưới thủ thành McGregor.
Nhưng họ đã đứng dậy và chiến thắng xứng đáng
Khi chiếc lò xo được bật tung
Sự tự tin dần trở lại, Arsenal nhanh chóng thể hiện được sự vượt trội về đẳng cấp và thế trận diễn ra một chiều từ lúc ấy. Hull City không còn cách nào khác chơi co cụm ở phần sân nhà để chống đỡ các pha tấn công của Pháo thủ. Sự quả cảm của Hull City cũng như khả năng kết thúc thiếu chính xác từ các chân sút Arsenal đã khiến không còn bàn thắng nào xuất hiện trong hiệp 1. Tiếp tục là những pha hãm thành nhưng khi mà hàng loạt cơ hội bị bỏ lỡ, hàng loạt pha bóng có thể được hưởng penalty bị trọng tài khoát tay từ chối, màu đỏ trên sân Wembley vẫn nặng trĩu.
Chỉ đến khi Sanogo vào sân để đá cặp cùng Giroud trên hàng công, sức ép ấy mới đủ mạnh để phá tung hàng thủ Hull City. Người ghi bàn gỡ hòa là trung vệ Koscielny sau một pha dứt điểm cận thành. Hull City sụp đổ sau bàn thua bởi họ đã không còn đủ thể lực, đủ tinh thần để chống đỡ. Bàn thắng kết liễu của Ramsey ở hiệp phụ thứ 2 là điều phải đến như sự tất yếu.
Niềm hạnh phúc ngọt ngào
Cám ơn Wenger
Trên khán đài, những cổ động viên áo vàng của Hull City rớm lệ trong khi HLV Steve Bruce chỉ còn biết ôm đầu. Còn với Pháo thủ, cuộc vui mà họ đằng đẵng đợi chờ giờ mới bắt đầu. Có một niềm hạnh phúc như chiếc lò xo bị dồn nén quá lâu bật tung ra, vỡ òa trong nước mắt. Ngay trước đích vinh quang, họ cũng đã phải trải qua một bài kiểm tra đầy gian nan như để thử thách bản lĩnh và trò đùa của số phận.
Đã có biết bao khổ đau, nghi ngờ, sức ép suốt những tháng năm trắng tay mà HLV Wenger là người phải hứng chịu nhiều nhất. Chấp nhận tất cả, người đàn ông ấy vẫn đứng vững, vẫn đau đáu một niềm tin và kiên định trên con đường đã chọn. Hôm qua ông đã không còn đủ sức để nhảy tưng bừng cùng các học trò, đã hoa mắt khi được tung lên bởi bao trí lực của ông đã dành cho câu lạc bộ này. Lịch sử Arsenal sẽ ghi đậm dấu ấn ngày hôm nay như một cột mốc bởi nó sẽ giúp câu lạc bộ tiếp tục vững tin đi trên con đường mà HLV Wenger chỉ hướng. Nhưng đó là câu chuyện của ngày mai…
Còn bây giờ thì hãy cứ khóc, hãy cứ vui để nếm vị ngọt được kết tinh từ bao nhiêu cay đắng…